02/10/2024
Mỗi ngày trôi qua là một câu chuyện cũ quay lại.
Nắng tháng 9, vàng nhạt, hệt như cái nắng giữa tháng 3. Nắng nhẹ, không nóng gắt, giữa chiều đó có tụi mình đứng tập cho bài diễn văn nghệ sắp tới.
Mưa tháng 9, mưa âm ỉ, hệt như cơn mưa vào ngày Quốc tế Phụ nữ năm nay. Mưa như thế, nhưng có mọi người vẫn kiên nhẫn đứng chờ, có mọi người vẫn háo hức hẹn gặp nhau tối hôm đó.
Tầm này 12 tháng trước, Tết Trung thu vẫn đong đầy. Tiếng chiêng, kèn, trống. Tiếng hò hét, hô hào. Tất cả vẫn còn đọng lại như vừa mới nhấm nháp hôm qua.
Mùi cây, mùi cỏ thật quen thuộc, dường như là thứ mình đã lướt qua trong những đêm đèo nhau trên quốc lộ để xuống tới Bình Nghi.
Là những ngày hè cuối cùng, vừa thênh thang cũng thật ngắn ngủi. Đoạn, tá túc tạm trong tâm trí mà tình cờ hoá thành đoạn phim trong trái tim.
Mỗi đoạn phim đó, mỗi khi chiếu lại là một lần đau, là một lần tiếc nuối. Vì những lần ta lựa chọn sai, vì những thứ đã lỡ đi sẽ mãi chẳng ngoái đầu lại.
Không còn những buổi ăn sáng trên trường, ngủ trên trường, ôn thi trên trường, nói với nhau trên trường.
Hoặc chỉ là tạm dừng một khắc, hẹn gặp lại trong một hành trình khác.
Ừ thì nắng trên đầu vẫn là màu nắng của mảnh đất Việt Nam, mưa bên vai vẫn là mưa của Tổ quốc.
Nhưng nó mãi chẳng thể là những thứ đọng lại trên mái trường Quang Trung, ngủ quên trong huyện Tây Sơn ngày đó.
“Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!”
Chúc mọi người một đời an nhiên!
Cảm ơn, vì tất cả, vì đã ở đây.
Chào thân ái và quyết thắng.