09/11/2024
Nhất nghệ tinh
Nhất nghệ tinh
Một ngày, tôi nhận được tin nhắn của Yên, muốn hỏi ý kiến về việc dấn thân vào nghề kinh doanh khách sạn. Tôi cũng biết, một trong những ước mơ mà Michelle ấp ủ, sau nhiều năm trong nghề, là một ngày sẽ rửa tay gác kiếm, về mở một boutique be bé tít trên rặng Alps. Và cũng không ít bạn bè khác, người chuyên nghiệp kẻ amateur, bình thường rất đỗi thông minh nhưng trong một giây phút dại khờ lại cứ muốn đâm đầu vào sức cám dỗ của cái nghiệp này. Tại sao có những người trên đời này, làm việc quần quật, tiết kiệm từng đồng, trở nên thành công trong nhiều lĩnh vực, lại muốn tiêu hết những đồng tiền mồ hôi nước mắt xuống một cái hố sẽ vắt kiệt sức lực, của cải của mình?
Tôi cũng không là ngoại lệ!
Và bần thần nhớ lại một câu chuyện cũ…
Justin là một trong những bạn - đồng nghiệp thân thiết nhất của tôi. Chức vụ cuối cùng mà Justin giữ là Giám đốc toàn vùng châu Á - Thái Bình Dương của tập đoàn Oberoi. Sau mấy chục năm lăn lộn trong nghề với những tên tuổi lẫy lừng Mandarin Oriental, Rocco Forte, Four Seasons…, một ngày không đẹp trời lắm, bạn tôi hân hoan giã từ sự nghiệp quay về xứ sở, một làng quê hóc bà tó ở Scotland, mở một khách sạn nhỏ vui thú điền viên.
‘Khách sạn’ của Justin, đúng hơn là ‘lữ quán’, mà dân Ăng Lê kêu gọn lỏn là Inn, và người Pháp cầu kỳ kiểu cách gọi là Auberge. Còn tiếng Việt, dễ tính thì có lẽ là nhà nghỉ, hay mini hotel (?). Ỷ tình thân với Justin, nên tôi chẳng ngần ngại gì mà không thẳng thừng hỏi, sao lại quit ngang như thế, rồi lại còn tò mò tra khảo ‘bí quyết kinh doanh’ của bạn! Chao ôi, cái ‘quán trọ’ đèo heo hút gió ở chốn quanh năm mưa phùn giá lạnh này, tìm đâu ra khách?
Đấy là ngôi nhà của tổ tiên để lại mà sinh thời, cha Justin có một xưởng rèn ngay trong vườn, phục vụ cho cả làng. Nuôi gia đình với một bầy con chỉ bằng nghề thợ rèn, nhưng đấy không chỉ là cần câu cơm, ông yêu nghề rèn bằng cả trái tim... Xưởng bỏ không cả chục năm nay, kể từ khi ông mất.
Ban đầu Justin định biến nó một thành một hồ bơi nhỏ. Thế mà vài ngày dọn dẹp xưởng để chuẩn bị mặt bằng xây hồ bơi đã kéo dài thành vài tuần, rồi vài tháng, rồi… không bao giờ kết thúc nữa! Từng món đồ nghề, vật dụng, từng cái góc cũ kỹ trong xưởng, lạ lùng thay, dường như níu kéo không chỉ chủ trọ, mà cả khách trọ, hơn bao giờ hết.
Những đấng nam (nữ) nhi phong lưu, làm chủ lưu trú mà cũng không hết lãng mạn. Họ bước vào ngành kinh doanh này, vì sự quyến rũ của nó và trước tiên, là vì tình yêu! Đấy mới là loại chủ khách sạn nguy hiểm nhất mọi thời đại. Tình yêu với quê hương chốn chôn rau cắt rốn, sự tha thiết muốn chăm sóc tha nhân, tình yêu với âm nhạc hay sách vở (kiểu ‘sánh vai về chốn thư hiên’), niềm đam mê với nghiệp F&B, với thiên nhiên, lịch sử, với sáng tạo chân tay cùng trí óc v.v… Và với Justin, là cái xưởng rèn bé tí hin của cha để lại.
Khách trọ hào hứng, tìm hiểu những cách thức chế tác và đồ thủ công có tuổi đời cả trăm năm. Cái chĩa ba răng bị gẫy đầu khi xới đất, chủ lẫn khách xúm nhau nung trong lửa, tìm cách hàn lại, hí hoáy với nhau mất tới mấy ngày. Rồi cái nĩa ăn, cán cuốc, cán mai, cán xẻng làm vườn be bé…, khi tự tay mình làm thì không bao giờ lẫn với ai được. Khách trọ của Justin cứ mỗi cuối tuần lại cưỡi bạch mã đến, chui vào cái góc được dành riêng cho mình trong xưởng, cặm cụi với ‘tác phẩm’ của mình.
Những hoạt động thoạt tiên tưởng chừng như lẩm cẩm và ngớ ngẩn, lại có sự cuốn hút và sức mạnh khiến tâm trí thư giãn.
Và những người lặng thầm đứng sau lưng cái industry này, đã lên voi xuống chó vì nghề, không loại trừ có ngày sẽ tử nghiệp, đã từng bị thất vọng nhiều lần và biết rằng mình sẽ còn thất vọng nhiều lần nữa, nhưng vẫn tiếp tục sống chết trong nghề với nhiều hy vọng. Họ chiến đấu vì bản thân mình & vì mọi người, như thuyền trưởng, với một thuỷ thủ đoàn đã tả tơi mai một, vẫn quả cảm giữ thuyền lướt qua những g*i góc của các bãi đá ngầm.
Và rồi cũng đến lúc thế giới này làm họ chán nản: Sự thờ ơ, lối sống công nghiệp bóp chết mọi sự chậm chạp cản trở nhịp đời như vũ bão, cá lớn nuốt cá bé, các boutique dần dần biến mất chỉ còn lại những tập đoàn khổng lồ thống trị mọi ngóc ngách lữ hành trên thế giới…
Còn Justin thì sao?
Đấy là một câu chuyện dài khác, khi vài năm sau, chúng tôi gặp lại nhau ở Marrakesh và chục năm sau nữa, với đoạn kết chẳng ai ngờ ở Singapore.
Ảnh:
Mùa thu năm đấy ở quê hương của Justin, hai đứa mải mê ngồi ngoài đồng trò chuyện mãi đến lúc chiều tà…