Tiện ích và đời sống

  • Home
  • Tiện ích và đời sống

Tiện ích và đời sống cửa hàng gia dụng chuyên bán đồ gia dụng,tiện ích,thông minh giá cả tốt nhất

Cô em 150 cân của tôi thấy một trại giảm cân trên mạng.Họ cam đoan trong vòng một tháng sẽ biến nó thành tiên nữ.Tôi phá...
05/05/2025

Cô em 150 cân của tôi thấy một trại giảm cân trên mạng.

Họ cam đoan trong vòng một tháng sẽ biến nó thành tiên nữ.

Tôi phát hiện trại giảm cân đó không có giấy phép, là công ty ba không (không giấy phép, không chứng chỉ, không đảm bảo).

Khuyên nhủ hết lời, em gái tôi cuối cùng cũng từ bỏ.

Một tháng sau, những cô gái từng đi trại giảm cân ấy đều biến thành mỹ nhân thon gọn.

Trại giảm cân cũng tuyên bố đóng cửa.

Em tôi phát điên tại chỗ.

Nó cho rằng chính tôi đã cản đường nó trở nên xinh đẹp.

Nó ngâm hết quần áo của tôi vào thuốc diệt cỏ cực độc.

Tôi suy đa tạng và chết trong đau đớn.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay trở lại đúng ngày em gái quyết định đi trại giảm cân.

1.
Mở mắt ra, em gái tôi Lâm Vi Lam đang nằm dài trên ghế sofa.

Một tay cầm đùi gà, tay kia lướt điện thoại.
Mỡ bụng theo từng nhịp cười mà rung lên bần bật.

“Mẹ! Mẹ! Mau lại xem nè, có một trại huấn luyện giảm cân kìa!”

“Họ cam đoan chỉ cần một tháng là con sẽ thành mỹ nữ luôn đó!”

Mẹ tôi bưng ra đĩa bánh nhỏ, đặt trước mặt em tôi:
“Ôi dào, con đâu có mập lắm đâu, sao phải chịu khổ như vậy?”

Vừa nghe xong, Lâm Vi Lam tức giận.

Gào thét với mẹ tôi, nói mẹ chẳng hiểu gì hết, chỉ biết nấu đồ ăn ngon cho nó ăn.

Chính vì vậy mà nó mới trở nên thế này.

Cũng vì thế, người nó thích mới bị người khác cướp mất.

Học phí trại giảm cân là mười ngàn.
Chỉ nhận các cô gái trên hai trăm cân, đảm bảo nếu không gầy sẽ hoàn tiền.

Lâm Vi Lam làm nũng với mẹ tôi.

Nói rằng như thế thì dù không giảm cân cũng chẳng thiệt hại gì.

Mẹ tôi do dự, ngẩng đầu nhìn tôi:
“Nhuyễn Nhuyễn, con thấy sao?”

Tôi giật mình bừng tỉnh.

Kiếp trước mẹ cũng từng hỏi tôi câu này.

Tôi lập tức tra cứu cái trại giảm cân mà em tôi vừa thấy.

Một công ty mới mở, chẳng có giấy phép gì cả.
Tìm trên mạng cũng chẳng có bất kỳ thông tin nào.

Họ còn tuyên bố chỉ mở một tháng, sau đó sẽ tạm dừng hoạt động.

Tôi lập tức nhận ra đây rõ ràng là lừa đảo.
Thu tiền xong rồi dẹp tiệm.

Làm gì có chuyện người hơn 100kg mà cam đoan trong một tháng sẽ gầy?

Huống chi em tôi đã nặng đến ba trăm cân,
Đi vài bước cũng phải nghỉ lấy hơi.

Tôi nhanh chóng nói chuyện với mẹ.

Khuyên bà đừng chọn công ty này.

Nếu Vi Lam thật sự muốn giảm cân, tôi sẽ tìm cho nó một trung tâm uy tín.

Sau khi do dự, họ đồng ý.

Tôi chọn cho nó một trại huấn luyện có tiếng trong ngành.

Chưa đến hai tuần, Vi Lam kêu mệt rồi bỏ về.

Một tháng sau, trại giảm cân kia tung video.

Những cô gái trên hai trăm cân lúc đăng ký giờ đều hóa mỹ nhân.

Da dẻ hồng hào, tinh thần phấn chấn.

Họ cũng tuyên bố khóa huấn luyện thành công, tạm ngừng mở lại.

Em tôi tức phát điên tại chỗ.

Hận tôi đến tận xương tủy, cho rằng chính tôi đã khiến nó lỡ mất cơ hội.

Lúc tôi không có nhà, nó lén mua thuốc diệt cỏ, ngâm hết đồ của tôi vào.

Tôi suy đa tạng và chết đầy đau đớn.

Cha mẹ tôi vì bảo vệ Vi Lam mà nói tôi tự nhầm thuốc diệt cỏ thành nước giặt.

Họ ôm di ảnh tôi khóc lóc:

“Nhuyễn Nhuyễn à, con mất rồi chúng ta không thể mất thêm Vi Lam nữa đâu con ơi…”

“Chị gái thì phải tha thứ cho em gái chứ, nó biết sai rồi mà, con sẽ tha thứ cho nó phải không?”

“Hơn nữa, cũng đâu thể trách nó hoàn toàn… Nếu lúc đầu con để nó đi trại giảm cân thì đâu có chuyện gì xảy ra…”

Tôi thu lại dòng ký ức, nén đi căm hận trong mắt, mỉm cười mở lời:
“Em muốn giảm cân, là chuyện tốt mà.”

2.
Mẹ tôi hơi ngẩn người, lại hỏi:
“Nhuyễn Nhuyễn, con thấy cái trại giảm cân đó không vấn đề gì thật hả?”

Tôi nghiêng đầu, nhìn mẹ đầy tò mò:
“Mẹ thấy có vấn đề gì không?”

Mẹ tôi phủi cái tạp dề, cười đứng dậy:
“Mẹ thì biết gì đâu, chẳng phải con học đại học rồi sao, chắc chắn con biết nhiều hơn mẹ chứ gì.”

Vừa nói xong, mẹ tôi bỗng đổi sắc mặt.

Tay chân luống cuống, nắm chặt lấy cái tạp dề.

Lâm Vi Lam nhăn hết mặt mày lại, tức đến mức thịt cũng run rẩy.
“Mẹ! Ý mẹ là gì! Mẹ coi thường con đúng không?! Học đại học thì có gì giỏi hả?!”

“Chỉ có nó là sinh viên đại học, còn con cái gì cũng không biết đúng không?!”

Hai hàng nước mắt từ đôi mắt ti hí chảy xuống.

Vừa khóc, Vi Lam vừa cố sức rời khỏi sofa, chạy về phòng.

Sàn nhà run ba cái.

Hai chữ “đại học” là điều cấm kỵ trong nhà tôi.

Từ sau khi người mà nó thầm thích bị cướp đi, Vi Lam không chịu học hành nữa.

Thi đại học xong thì rớt sạch.

Cha mẹ khuyên đi học lại cũng không chịu.

Giờ chỉ nằm nhà đợi mẹ mang đồ ăn ngon đến.

Vi Lam tin rằng chỉ cần nó gầy đi, thì chẳng có gì là không thể làm được.

Thanh Hoa, Bắc Đại đều là nơi nó muốn vào là được.

Mẹ tôi liếc tôi đầy bất mãn, bĩu môi:
“Con nói con chọc giận em con làm gì? Nó vốn đã tự ti rồi, con còn nói mấy câu đó làm chi?”

“Cái trại giảm cân đó cũng chẳng cần đi, con cũng biết tính nó mà, vài ba hôm là về rồi.”

“Lát nữa ăn cơm, con nói vài câu dỗ nó đi.”

Bà lau tay rồi quay lại bếp.

Tôi nhìn theo bóng lưng bà mà lạnh lùng cười.

Mẹ tôi từ trước đến giờ đều như thế .

Sợ bị Vi Lam giận nên luôn xúi tôi đi làm người đứng ra nói hộ.

Đến khi Vi Lam nổi đóa, bà lại ra làm hòa, đổ hết tội lên đầu tôi.

Vì thế, Vi Lam luôn ghét tôi.

Cho rằng tôi lúc nào cũng chống đối nó.

Giờ ăn trưa, Vi Lam lại nhắc đến chuyện trại huấn luyện.

“Ba mẹ, trại này chỉ còn hai ngày nữa là hết hạn đăng ký rồi!”

“Cho con tiền nhanh đi! Hay là ba mẹ không muốn con giảm cân hả?!”

Ba tôi cúi đầu không nói gì.

Mẹ tôi thì ra sức nháy mắt với tôi.

Tôi múc vài thìa cơm vào miệng.
“Má, mắt má bị sao vậy?”

Chưa kịp để mẹ tôi mắng, ánh mắt của Vi Lam đã như dao bay tới.

Mẹ tôi đắn đo mãi mới lên tiếng:
“Đừng nóng mà Lam Lam, để chị mày tra mạng xem cái trại đó thế nào.”

“Không phải mẹ tiếc tiền, nhưng mẹ nghĩ lời chị mày nói đáng tin hơn.”

Tôi vội vàng từ chối:
“Má, con đâu biết mấy chuyện đó. Vi Lam muốn đi thì cứ để nó đi đi, coi như đi chơi cũng được mà, đúng không Vi Lam?”

3.

Ăn cơm xong, mẹ tôi vội kéo tôi vào phòng, chất vấn tôi rốt cuộc đang định làm gì.

Tôi vốn không muốn để ý tới bà, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy một mảng bụng sau khe cửa là Lâm Vi Lam đang trốn ở sau cửa.

“Gì vậy mẹ? Nếu mẹ không muốn Vi Lam đi thì tự nói với em ấy đi.”

“Con thấy Vi Lam có ý chí là chuyện tốt mà. Dù chỉ là đi chơi, thì cũng đâu sao, dù sao người ta cũng bảo không giảm được cân là trả lại tiền mà.”

“Mẹ rốt cuộc là vì sao không muốn em ấy đi?”

Mẹ tôi sốt ruột, đập mạnh lên bàn.

“Con có hiểu không hả, con bé nhà mình có chút nghị lực nào đâu? Một tháng mười ngàn tệ đấy, không phải là ném tiền qua cửa sổ à?”

“Cái gì mà đi chơi, nếu là một ngàn thì còn được, mười ngàn lận đó! Con bỏ ra không?!”

Tôi giả vờ do dự.

“Nếu con có tiền thì đã giúp em rồi, nhưng con vừa mới đi làm mà, lấy đâu ra mười ngàn chứ.”

Rầm! Lâm Vi Lam mở toang cửa, thở hổn hển đứng chặn trước cửa phòng.

Mắt đỏ hoe, nghiến răng ken két.

“Hay thật đấy! Hóa ra mẹ là tiếc tiền, không muốn con đi!”

“Giờ con mập thế này, chi bằng chết cho rồi! Con đi chết đây! Như vậy cho mẹ khỏi tốn tiền nữa!”

Cô ta gào lên một tiếng, rồi lạch bạch chạy ra ngoài.

Mẹ tôi giận dữ trừng tôi.

“Con nhìn xem con làm chuyện tốt chưa!”

“Vi Lam! Nghe mẹ giải thích đã!”

Lâm Vi Lam chạy xuống dưới khu chung cư, khóc lóc thảm thiết.

Nước mắt nước mũi chùi đầy áo, nhìn phát ớn.

Đây là chiêu trò thường thấy của Lâm Vi Lam.

Mỗi lần không được như ý là cô ta lại chạy xuống lầu, vừa khóc vừa kể khổ với mấy bà cô nhiều chuyện dưới nhà.

Lần này hay rồi, mấy bà cô dưới lầu ai cũng biết mẹ tôi tiếc một vạn không chịu bỏ tiền cho con gái đi giảm cân.

Tôi mua một chai nước ngọt, đứng bên cạnh xem kịch vui.

Mấy bà cô vây mẹ tôi lại ở giữa, thi nhau lên lớp.

“Chị phải chú ý sức khỏe con bé chứ, chị xem Tiểu Lam mập thành thế nào rồi.”

“Giờ chỉ tốn mười ngàn, sau này mổ xẻ còn tốn bao nhiêu tiền nữa chưa biết đâu.”

“Đúng vậy đó, mập thế này thì bạn trai đâu ra. Nhà chị cũng đâu thiếu tiền, bỏ ra một vạn cho con nó đi chơi một chút có sao đâu.”

Nghe đến đoạn “không kiếm được bạn trai”, Lâm Vi Lam càng gào to hơn.

“Mẹ con chính là không muốn tôi lấy chồng! Con mà gầy đi, đàn ông không phải muốn gì có nấy sao?!”

Mỡ trên người cô ta cứ theo nhịp run rẩy mà rung lên, trông vô cùng khôi hài.

Mặt mẹ tôi đổi màu như đèn giao thông, lúc đỏ lúc xanh.

Ban đầu còn muốn giải thích, nhưng làm sao nói lại đám bà cô đó chứ?

Cuối cùng bị giáo huấn một trận tơi bời.

Ban đầu bà còn định kéo Lâm Vi Lam về nhà rồi nói sau, nhưng con bé sống chết không chịu đi.

Không còn cách nào, mẹ tôi đành phải đồng ý với Lâm Vi Lam.

Ngay tại chỗ, lên trang web chuyển tiền đặt cọc, lúc đó Lâm Vi Lam mới lau nước mắt chịu về nhà.

Về tới nhà, mẹ tôi tức đến nỗi sập cửa cái rầm, chui vào phòng.

Lâm Vi Lam thì chẳng thèm quan tâm, vui vẻ mở trang web chọn váy đẹp, bắt đầu lên kế hoạch sau một tháng sẽ đi hẹn hò với “nam thần” của cô ta.

4.

Sáng hôm sau, trung tâm giảm cân gọi điện bảo đến trực tiếp đăng ký.

Mẹ tôi sáng sớm đã dắt theo Lâm Vi Lam đi, tiện thể bắt tôi đi cùng, nói là để xem có phải chỗ lừa đảo không.

Tôi cười khẩy.

Cho dù có là chỗ lừa đảo đi nữa, tôi cũng không nói đâu.

Tôi không muốn đời này lại chết thảm trong bệnh viện như kiếp trước.

Nỗi đau đó, như khắc bằng dao lên não, mãi mãi không thể quên.

Trước cửa trung tâm giảm cân là vài chàng trai cơ bắp ra tiếp đón.

Lâm Vi Lam nhìn mà mắt sáng rỡ.

Cô ta kéo mẹ tôi đi tới, mới đi vài bước đã mồ hôi đầm đìa.

Người phụ trách nhìn thấy vóc dáng của Lâm Vi Lam thì mắt sáng như đèn pha.

Như thấy báu vật, vội vàng ra đón.

“Đây là con gái chị hả? Mau mau, đến điền đơn đăng ký nào.”

Tôi liếc qua đơn đăng ký.

Không chỉ có họ tên, tuổi, số CMND, còn bắt điền nhóm máu, giờ sinh bát tự.

Mẹ tôi có chút nghi hoặc giảm cân thôi mà, cần mấy cái đó làm gì?

Người phụ trách giải thích là công nghệ mới nhất, cá nhân hóa từng người.

Mẹ tôi nhìn về phía tôi.

“Nhuyễn Nhuyễn, con học đại học rồi, con thấy sao?”

Tôi nhún vai.

“Con không rõ đâu, hay mẹ gọi hỏi thử đi?”

Lâm Vi Lam sốt ruột, ba bước thành hai viết xong đơn.

Cô ta hét lên: “Mẹ! Mẹ hứa với con rồi đó, không được nuốt lời!”

Ngoài ra còn có một tờ cam kết bảo mật và cam kết hoàn tiền.

Đảm bảo nếu trong một tháng không giảm được 100 cân thì hoàn lại toàn bộ học phí.

Lâm Vi Lam chẳng thèm liếc mắt, ký tên cái rẹt.

Người phụ trách bắt đầu tâng bốc cô ta như thể lên trời.

Nào là ngũ quan tinh xảo, tỷ lệ dáng chuẩn, chân dài.

Chỉ cần gầy đi là đại mỹ nhân.

Không những thế, còn đá xoáy tôi.

“Đây là chị cô hả? Tôi là người nói thật, các người đừng thấy khó nghe.”

“Cô mà giảm cân, chắc chắn đẹp hơn chị cô nhiều.”

“Giảm xong rồi á, nhất định là hoa khôi! Lưu Diệc Phi cũng không sánh được! Đừng nói là đàn ông, trai đẹp phải tranh nhau gặp cô một lần thôi cũng cam lòng bỏ cả núi tiền!”

Lâm Vi Lam như bay lên mây, đắc ý liếc tôi một cái.

Được tâng bốc thế rồi, mẹ tôi còn gọi điện gì nữa?

Trực tiếp bị Lâm Vi Lam ép chuyển học phí.

Cô ta còn nói nếu không chuyển thì sẽ nhảy lầu ngay tại chỗ.

Chuyển tiền xong, người phụ trách cho cô ta chọn huấn luyện viên.

Thì ra mấy anh cơ bắp ngoài cửa chính là huấn luyện viên.

Lâm Vi Lam chọn không nổi, bĩu môi chớp mắt với người phụ trách.

“Khó chọn quá, có thể chọn hai người không?”

Khóe miệng người phụ trách giật giật, nhưng vẫn giữ biểu cảm chuyên nghiệp.

Phá lệ cho cô ta chọn hai huấn luyện viên.

Lúc ra về, tôi cố ý nán lại một chút.

Phát hiện người phụ trách đều nói y chang như vậy với tất cả những người đăng ký.

….

@躺赢的我

[Mọi người ơi cho e xin chút lượt like, cmt hoặc share cho các bài viết nha❤️

Lượt tương tác bài càng cao nhà thầu lên càng sớm, có nhà lên bài full trong 2-3h sau khi nhận bài ạ.

Ngoài ra tối e cũng sẽ up full 1 bộ trên trang nha.

E cảm ơn mọi người nhiều ạ🥰🥰🥰]

Con trai thi đậu cao học, tôi thưởng cho nó một chuyến du lịch châu Âu cùng nhau. Tối nay tôi vừa mới đăng ảnh du lịch l...
05/05/2025

Con trai thi đậu cao học, tôi thưởng cho nó một chuyến du lịch châu Âu cùng nhau.

Tối nay tôi vừa mới đăng ảnh du lịch lên mạng.

Bạn gái mới quen của nó lập tức nhắn tin chửi tôi như tát nước.

“Bà già, ngày nào cũng đăng ảnh bạn trai tôi là sao?”

“Bà là kiểu mẹ yêu con à? Bị chồng bỏ rơi rồi giờ bám lấy con trai để tìm cảm giác tồn tại đúng không?”

“Bà có biết thế nào là giới hạn không hả?!”

Tôi đưa điện thoại ra trước mặt con trai, hỏi nó nghĩ sao.

Nó có chút ngập ngừng.

“Thật ra con cũng định nói lâu rồi, mẹ làm vậy dễ khiến người ta hiểu lầm con là trai bám váy mẹ lắm.”

“Với lại… kiểu du lịch bà già về quê chơi thì được, châu Âu hợp với giới trẻ hơn.”

“Lần sau mẹ cứ chuyển khoản cho con là được, con dẫn bạn gái đi riêng, mẹ khỏi theo rồi làm tụi con mất hứng.”

Tôi gật đầu, hiểu ý rồi.

Mở danh bạ điện thoại, bấm gọi “AAA thực phẩm chức năng Tiểu Lý”.

“Gọi tiếng mẹ đi, mua năm chục triệu tiền hàng cho con làm top doanh số!”

Ngay lập tức đầu dây bên kia vang lên tiếng “mẹ” dập dồn.

1

Thi cao học ba lần, lần này cuối cùng con trai tôi – Vương Duệ – cũng đậu rồi.

Vừa nhận được kết quả, tôi liền nhanh chóng làm visa và đặt vé máy bay.

Dẫn nó đi một chuyến du lịch bảy nước châu Âu.

Coi như phần thưởng cho nó, cũng là dịp để tôi thư giãn sau quãng thời gian dài tất bật giữa công việc và gia đình.

Ban đầu Vương Duệ tỏ ra vô cùng hào hứng và vui vẻ.

Hai mẹ con chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp ở nhiều nước khác nhau.

Nhưng không biết từ lúc nào, nó bắt đầu cúi đầu nghịch điện thoại liên tục.

Chụp hình cùng tôi trước mấy địa điểm nổi tiếng cũng trở nên gượng gạo.

Tôi hỏi nó có chuyện gì vậy, Vương Duệ lấp lửng không nói rõ.

Nó bảo đi chơi lâu quá, thấy hơi nhớ nhà.

Tôi đùa: “Không phải con đang yêu rồi, nhớ bạn gái muốn về nước hẹn hò đấy chứ?”

Nó lại tỏ ra khó chịu.

“Thôi đi, mẹ già rồi còn hóng hớt vớ vẩn, suốt ngày thăm dò chuyện không đâu.”

Tôi cười cười, cũng không nghĩ nhiều.

Dù gì London cũng là điểm đến cuối cùng trong chuyến đi này.

Vài hôm nữa là về rồi.

2

Chơi cả ngày, về đến khách sạn.

Chân đau mỏi, tôi nằm dài trên giường, vừa xoa chân vừa lựa mấy tấm hình đẹp chụp hôm nay.

Tôi không thích đăng ảnh lên mạng xã hội, cũng khá để ý đến chuyện riêng tư.

Chỉ đăng ký một tài khoản trên một nền tảng giống kiểu ghi nhật ký.

Chẳng ai theo dõi, cũng không có bạn bè nào, đơn thuần chỉ để lưu lại khoảnh khắc đời thường.

Vừa tải ảnh lên và nhấn nút đăng.

Chưa đầy hai giây, đột nhiên có bốn, năm bình luận xuất hiện dồn dập.

“Nhịn mấy ngày rồi, vốn không muốn nói đâu.”

“Dù là mẹ con cũng không cần phải ngày nào cũng đăng ảnh bạn trai tôi như vậy chứ?”

“Còn ảnh nào cũng ôm sát! Không biết tránh né là gì à?”

“Bà là kiểu mẹ cuồng con à? Bị chồng bỏ rơi rồi giờ bám con trai kiếm cảm giác tồn tại đúng không?”

“Bà có biết giới hạn là gì không hả?!”

Tôi sững người.

Gì thế này?

Ai vậy?

Nổi điên gì đây?

Con trai tôi thật sự có bạn gái rồi à?

Nhưng sao con bé này nói chuyện khó hiểu quá.

Tôi cầm điện thoại, định hỏi Vương Duệ cho rõ ràng.

Nó từ lúc về khách sạn là chui tọt vào nhà vệ sinh, nửa ngày không thấy ra.

Tôi ngồi dậy, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong không có động tĩnh.

Tôi đành phải gọi to: “Vương Duệ, có bị sao không đấy?”

Rồi lại gõ cửa mạnh hơn vài cái.

Cửa bất ngờ bật mở.

Nó vội vã đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.

Ý bảo tôi đừng lên tiếng.

Tôi hơi ngơ ngác, cúi đầu nhìn thì thấy nó đang cầm điện thoại, màn hình hiển thị đang gọi.

Tôi không nhịn được, nói: “Con đang gọi điện à? Sao không nói, mẹ tưởng con bị té trong nhà vệ sinh rồi cơ.”

Vương Duệ giật mình bịt miệng tôi lại, tay kia giơ điện thoại lên, ghé sát vào nói nhỏ nhẹ với đầu dây bên kia: “Bé cưng, để lát nữa anh gọi lại cho nha.”

Ai ngờ bên kia vang lên giọng nữ chói lói, dù qua loa nhưng tôi cũng nghe thấy rõ mồn một: “Trong phòng anh sao lại có tiếng phụ nữ?!”

3

Vương Duệ trông có vẻ lúng túng, thở dài đáp lại:

“Là mẹ anh…”

Giọng bên kia điện thoại lập tức lớn hơn: “Cái gì? Anh lại ngủ chung phòng với mẹ mình á? Quá sức tưởng tượng luôn đấy!”

Nghe vậy tôi bắt đầu khó chịu.

Mẹ dắt con trai đi du lịch, ở chung phòng thì đã sao?

Với lại tôi đặt hẳn phòng suite, có hai phòng riêng biệt, đảm bảo riêng tư cá nhân đầy đủ, có phải làm chuyện gì mờ ám đâu!

Vương Duệ vội cúi đầu, liếc mắt: “Thôi mà, thôi mà… Anh sẽ chú ý, sau này đảm bảo không vậy nữa.”

“Cưng đừng giận, chờ anh về nước rồi anh xin lỗi nha.”

Tôi mặt lạnh tanh, hỏi nó: “Con nhỏ đó là ai? Tự dưng xin lỗi cái gì?”

Nó bực bội phẩy tay: “Mẹ đừng xen vào nữa.”

Không ngờ bên kia lại thẳng thừng ra lệnh cho nó: “Đưa điện thoại cho mẹ anh đi. Anh không tiện nói thì để em nói rõ.”

Vương Duệ do dự một chút, rồi thở dài, đưa điện thoại cho tôi.

Tôi cau mày, nhận lấy.

“Alo? Chào cháu…”

“Cô là cô Lưu phải không? Cháu là bạn gái của con trai cô, tên là Từ Ân.”

“Cháu và Vương Duệ yêu nhau nghiêm túc, hướng đến chuyện kết hôn, nên có vài điều muốn nói rõ với cô.”

“Vương Duệ tuy là con trai cô, nhưng cũng là người trưởng thành rồi, giữa hai người vẫn nên có chút khoảng cách cần thiết.”

“Dù sao cô cũng là mẹ đơn thân nuôi con lớn lên sau khi ly hôn, nên đừng chiếm hữu quá mức, như vậy không tốt cho cả cô lẫn anh ấy.”

Sắc mặt tôi lập tức sa sầm lại.

….

@施主请留步
Nhà Thầu:Bạch Dương

Tôi là thiên kim của gia tộc giàu nhất, đã dùng tài nguyên gia tộc để biến vị hôn phu trở thành tân quý của giới thượng ...
05/05/2025

Tôi là thiên kim của gia tộc giàu nhất, đã dùng tài nguyên gia tộc để biến vị hôn phu trở thành tân quý của giới thượng lưu kinh thành.

Thế nhưng vào đúng ngày tổ chức hôn lễ, tiểu tam lại ngang nhiên đến phá đám, đòi danh phận chính thất.

Cô ta ôm đứa trẻ còn đỏ hỏn đang không ngừng khóc lóc trong tã, đôi mắt đẫm lệ kể lể:
“Tôi đã sinh con trai cho nhà họ Hứa, tại sao không cho con tôi nhận tổ quy tông?”

“Con tiện nhân này không chỉ cấm Hứa Văn Viễn chu cấp sinh hoạt phí cho mẹ con tôi, mà còn thuê người đến nhà đe dọa, nói sẽ đánh gãy chân con tôi! Chị định ép tôi vào chỗ chết mới chịu sao?”

Cô ta đứng giữa bao nhiêu doanh nhân danh giá và truyền thông, chỉ thẳng mặt tôi tố cáo rằng tôi đe dọa đến an toàn tính mạng cô ta, yêu cầu tôi phải đền bù toàn bộ tài sản cho cô ta.

Tôi cười lạnh không ngớt thì ra bọn họ nghĩ tôi là cô nhi không ai chống lưng, muốn chiếm đoạt tài sản nhà tôi sao?

Nhưng họ đã tính sai rồi, vì tất cả những gì đang diễn ra chỉ là bài kiểm tra mà ba tôi người giàu nhất dành cho anh ta!

1
Trong phòng trang điểm, tôi nhắn tin cho ba: [Ba nhớ giữ lời đấy, cái công ty đã đồng ý chuyển cho Văn Viễn thì cứ làm theo kế hoạch nhé.]

Vừa đặt điện thoại xuống, tôi đã nghe bên ngoài ồn ào náo loạn.

“Một con tiểu tam mà cũng dám tổ chức đám cưới á!”

“Ngày xưa chỉ đáng làm thiếp, còn phải dâng trà cho chính thất ấy!”

Ngay sau đó, người phụ trách tổ chức hôn lễ vội vàng chạy vào với vẻ mặt khó xử: “Cô Giang, cô mau ra ngoài xem đi, có người đến phá đám cưới rồi.”

Kinh thành này ai mà không biết hôm nay là tiệc cưới nhà họ Giang, kẻ nào to gan dám tới gây sự?

Tôi nghi hoặc bước ra khỏi phòng trang điểm, chỉ thấy một cô gái ăn mặc lẳng lơ ôm đứa trẻ đang gào khóc lao tới.

Các doanh nhân danh tiếng đến dự tiệc nghe thấy động tĩnh đều xúm lại xem.

Tôi còn chưa kịp hỏi cô ta là ai, thì một cái bạt tai đã vung thẳng vào mặt tôi. Cô ta còn nhổ nước bọt mắng: “Con tiện nhân! Làm tiểu tam mà còn dám vênh váo như chính thất!”

Tôi đứng sững lại, choáng váng, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Lúc đó có vài người nhận ra cô ta, chau mày lẩm bẩm: “Đây chẳng phải là cô nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại sao?”

“Khi nào sinh con vậy? Tôi nhớ rõ cô ta từng được đại gia bao nuôi mà? Giờ định giở trò gì nữa?”

Dù bị nhận ra, cô ta vẫn không hề cảm thấy xấu hổ, trái lại còn lườm tôi một cái độc địa, sau đó ngấn lệ hướng về phía mọi người nức nở nói:
“Tôi tên là Thẩm Thanh Thanh, không phải tôi muốn tới phá hoại hôn lễ, mà là vì tôi thực sự không thể nhẫn nhịn thêm nữa!”

“Hứa Văn Viễn đã sớm đính hôn với tôi, giữa chúng tôi còn có một đứa con. Là con tiện nhân này chen chân vào, ép Văn Viễn chia tay tôi, còn đe dọa tôi nữa…”

Nói đến đây cô ta òa lên khóc nức nở, nghẹn ngào tiếp:
“Cô ta nguyền rủa mẹ con tôi chết không toàn thây!”

“Tôi thì không sao, nhưng đứa bé là cháu đích tôn của nhà họ Hứa!”

Vừa nói cô ta vừa mở lớp tã, để lộ những vết bầm tím trên người đứa bé.

“Con tiện nhân này tuy là thiên kim đại tiểu thư, nhưng lại dám xuống tay ác độc với cả một đứa bé!”

“Cô ta còn mua chuộc bác sĩ, muốn dựng hiện trường giả để biến cái chết của con tôi thành tai nạn y tế!”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Dù không ai dám nói gì ngay trước mặt tôi, nhưng ánh mắt đầy khinh miệt họ ném tới đã quá rõ ràng. Ngay cả chuyên viên trang điểm đứng cạnh tôi cũng âm thầm lùi lại vài bước.

Tôi ngây người, hoàn toàn không thể tin nổi chuyện này lại xảy ra với mình.

Rõ ràng mười phút trước anh ta còn gọi cho tôi, hỏi tôi muốn chọn màu hoa cưới nào.

Tôi và ba đã bàn bạc xong, chuẩn bị giao cho anh ta quản lý công ty lớn nhất trong nhà, ba tôi còn mời cả những nhân vật tầm cỡ trong giới chính trị và kinh doanh đến dự lễ cưới.

Hứa Văn Viễn ở bên tôi ba năm, luôn dịu dàng săn sóc. Hôm qua anh ta còn vì chuyên viên trang điểm làm đau tôi mà nổi giận lôi đình.

Tôi không thể nào tưởng tượng được, anh ta lại có con riêng bên ngoài.

Ba năm qua, tôi dùng tài nguyên gia tộc trải thảm đỏ dưới chân anh ta, đưa anh ta từ một kẻ vô danh thành người được săn đón nhất kinh thành. Sao anh ta có thể phản bội tôi?

Hóa ra anh ta dùng tiền của tôi để bao nuôi tiểu tam bên ngoài.

Tôi cau mày hỏi: “Cô đến đây rốt cuộc là có mục đích gì? Nói dối thì phải trả giá đấy.”

Nhưng Thẩm Thanh Thanh chỉ biết tiếp tục khóc lóc chửi mắng:
“Cô không chỉ muốn giết con tôi, còn thuê người lái xe tông chết tôi nữa, cô tưởng tôi không biết à?”

“Hôm nay tôi đến đây, chẳng cầu xin gì hết. Nhưng cô mà cưới Hứa Văn Viễn rồi, tài sản của hai người là tài sản chung vợ chồng, phải chia một nửa cho con tôi!”

“Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát tố cô cố ý mưu sát!”

2
Dứt lời, cô ta mở điện thoại, chiếu một đoạn video giám sát ngắn trong đó ghi lại cảnh cô ta đang đi trên đường thì suýt bị một chiếc xe sang lao tới tông trúng.

Mà chiếc xe đó lại đúng là xe của tôi, cả kinh thành chỉ có một chiếc như vậy.

Tới lúc này tôi mới hiểu vì sao cô ta lại dám đến tận đây!

Từ khi tôi quen Hứa Văn Viễn, ba tôi vẫn luôn lo lắng rằng anh ta chỉ nhắm vào địa vị và tài sản của tôi, sợ tôi bị anh ta lừa gạt đau đớn.

Thế nên ba mới bảo tôi nói dối rằng nhà họ Giang chỉ còn mỗi tôi, toàn bộ sản nghiệp đều do tôi tự gánh vác.

Ba muốn thử xem Hứa Văn Viễn có nổi lòng tham với tập đoàn hay không.

Suốt ba năm qua, Hứa Văn Viễn luôn cư xử đúng mực, không có ý xâm chiếm tài sản nhà tôi, nên ba mới dần chấp nhận anh ta.

Ba tôi hôm nay còn mời cả thị trưởng tới, định giúp anh ta gây tiếng vang lớn.

Không ngờ, Hứa Văn Viễn lại toan tính tất cả!

Muốn khiến tôi thân bại danh liệt, thậm chí bị vào tù, để anh ta thừa cơ tiếp quản nhà họ Giang!

Bảo sao mấy hôm trước tôi đòi lấy xe đi, anh ta lại nói linh kiện bị hỏng, phải gửi sang Đức sửa chữa.

Hóa ra là anh ta lấy xe đi giăng bẫy hãm hại tôi!

Nghĩ đến đây, sắc mặt tôi tối sầm lại.

Thẩm Thanh Thanh vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục gào lên:
“Các người có tiền có quyền, tôi đâu dám động vào. Nhưng mạng tôi cũng là mạng người!”

“Thiên kim đại tiểu thư thành kẻ sát nhân thì không cần chịu trách nhiệm sao?”

“Tôi đâu có tham lam gì, chỉ muốn đòi lại phần tài sản mà Văn Viễn đáng lẽ phải có!”

Cô ta vừa dứt lời, bỗng có một tiếng cười khinh vang lên từ bên cạnh.

Tôi quay lại nhìn, thì ra là Cố Cẩn Ngôn đối tượng xem mắt bị tôi từ chối.

Anh ta tựa vào lan can, môi nhếch lên nụ cười giễu cợt.

Tôi không thèm để ý đến anh ta, quay sang nhìn Thẩm Thanh Thanh, nghiêm túc hỏi:
“Cô có biết cái người mà cô gọi là Hứa Văn Viễn, thực ra chỉ là một ‘phượng hoàng bay nhờ cửa sổ’ gã đàn ông không xu dính túi muốn dựa vào nhà vợ không?”

“Nghĩ đến tài sản nhà tôi, trước hết phải xem anh ta có xứng không đã!”

Nghe vậy, Thẩm Thanh Thanh cười khẩy, xoa đầu đứa bé trong lòng.

“Cô không muốn cho tiền thì thôi, khỏi bịa chuyện nữa. Tưởng tôi ngu chắc?”

“Văn Viễn từng nói, nếu không phải cô cứ bám lấy anh ấy đòi dựa dẫm, anh ấy đã chẳng thèm liếc mắt nhìn cô.”

Ngày trước Hứa Văn Viễn chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, đến cơm còn không đủ ăn, anh ta có tư cách gì nói tôi bám theo anh ta?

Nếu không phải do anh ta theo đuổi tôi dai dẳng, hết lần này đến lần khác tỏ tình, tôi đã chẳng thèm để ý.

Tôi tức đến bật cười: “Anh ta thực sự nói vậy sao?”

Thẩm Thanh Thanh chống nạnh, đôi mắt hạnh trợn tròn, ánh mắt đầy khinh thường, còn cố ý ưỡn ngực ra:
“Tôi lừa cô làm gì? Với lại, phụ nữ như cô không phải nên dựa vào đàn ông sao?”

“Văn Viễn đã có con trai trưởng rồi, sau này tất nhiên sẽ thừa kế toàn bộ tài sản!”

“Giờ mà cô không tranh thủ lấy lòng tôi, sau này bị trưởng tử nhà họ Hứa đá ra đường thì đừng có khóc lóc cầu xin tôi!”

Thật nực cười, sinh được một đứa con mà cũng đòi làm hoàng hậu, không soi lại xem bản thân có đủ tư cách không!

Lúc này, trợ lý của tôi nhẹ nhàng kéo tay tôi, khẽ hỏi:
“Cần gọi cho Tổng Giang không ạ? Giờ chắc họ cũng rời tập đoàn rồi.”

“Dù sao mấy người đến đây đều là nhân vật lớn trong giới chính trị và kinh doanh, vài người còn đang thương lượng hợp đồng với Tổng Hứa…”

“Nếu xảy ra chuyện gì, sợ là Tổng Hứa…”

Tôi hiểu ý cô ấy. Cho dù bán đứng Hứa Văn Viễn cũng không đủ tiền bồi thường.

Nhưng tôi chỉ khẽ lắc đầu.

Đã mất công Văn Viễn diễn cho tôi một vở kịch lớn thế này, sao tôi lại nỡ hạ màn quá sớm?

Đúng lúc đó, tiếng còi hụ vang lên, một chiếc xe cảnh sát chạy tới.

Một nhóm cảnh sát bước xuống xe: “Ai là người báo án?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Thanh Thanh đã vội vàng chen lên trước, mặt mũi tội nghiệp khóc lóc kể lể:

“Các đồng chí cảnh sát, có người mưu sát tôi! Mong các anh làm chủ cho tôi!”

Sau đó cô ta tô vẽ thêm cả câu chuyện rồi kể lại toàn bộ cho cảnh sát nghe.

Một cảnh sát cau mày nhìn tôi: “Chiếc xe đó là của cô?”

Tôi gật đầu: “Là xe tôi.”

“Nhưng đã bị Hứa Văn Viễn lái đi rồi. Anh ta dùng xe làm gì, tôi không biết.”

3
Ở bên cạnh, Thẩm Thanh Thanh gào lên the thé: “Cô ta đang nói dối! Hôm đó Văn Viễn ở nhà chờ tôi, rõ ràng là cô ta muốn lái xe tông chết tôi! Chỉ là chưa kịp ra tay thôi!”

Nói xong, cô ta còn lấy ra đoạn video giám sát trong nhà, chứng minh rằng đúng là hôm đó Hứa Văn Viễn đang ở nhà chơi với con.

Cảnh sát lập tức nghiêm mặt: “Cô Giang, cô bị tình nghi cố ý giết người, xin hãy theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”

Tôi liếc nhìn Thẩm Thanh Thanh đang đắc ý vênh váo, thẳng thừng từ chối: “Tôi không làm chuyện đó.”

“Cho dù cô ta bị xe của tôi tông phải, thì làm sao chứng minh được là tôi cầm lái?”

“Hơn nữa, tôi nghi ngờ đoạn video giám sát của cô ta đã bị chỉnh sửa, tôi yêu cầu giám định.”

Cảnh sát gật đầu đồng ý, quay sang đưa đoạn video cho bộ phận kỹ thuật để tiến hành kiểm tra. Sau đó nhìn Thẩm Thanh Thanh: “Cô còn bằng chứng gì chứng minh cô Giang thực sự có ý định giết người?”

Thẩm Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, cười nham hiểm rồi rút ra một tấm ảnh trong túi.

Dù tấm ảnh hơi mờ, nhưng vẫn lờ mờ thấy được bóng dáng tôi đang lái xe.

Đám đông lập tức ồ lên kinh ngạc.

Thẩm Thanh Thanh đắc ý nói: “Đây là bức ảnh tôi liều mạng chụp lại được, đương nhiên có thể chứng minh cô chính là hung thủ.”

“Cô cứ nói là mình không làm, vậy thì lấy bằng chứng ngoại phạm ra đi!”

Tôi cau mày nhìn về phía thư ký, nhưng cô ấy lại lắc đầu khó xử, vẻ mặt đầy áy náy.

Lúc này tôi mới chợt nhớ ra hôm đó Hứa Văn Viễn nói muốn dành thời gian riêng tư với tôi, nên tôi không sắp xếp công việc gì, cả ngày chỉ ở trong biệt thự vùng ngoại ô.

Khi ấy tôi còn thắc mắc tại sao anh ta bắt tôi chờ cả ngày mà không thấy đến.

Hóa ra, từ lúc đó anh ta đã bắt đầu âm mưu hãm hại tôi rồi!

Giờ nghĩ lại, e là camera trong biệt thự cũng đã bị anh ta chỉnh sửa hết rồi.

Quả thật là một nước cờ hiểm! Muốn khiến tôi thân bại danh liệt, vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy!

Nhưng tiếc thay anh ta quá nóng vội rồi! Hoàn toàn không biết cha tôi là người thế nào. Chút nữa dù anh ta có cắt cổ tự sát cũng không chuộc lại được tội!

Tôi nghiến răng, siết chặt vạt váy cưới trong tay.

Lại nghe Thẩm Thanh Thanh nói tiếp:
“Tôi còn có bằng chứng khác! Tôi có nhân chứng tận mắt thấy Giang Minh Nguyệt là người lái xe!”

“Giang Minh Nguyệt, cô đừng hòng thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật!”

Nhìn thấy mẹ của Hứa Văn Viễn run rẩy bước tới, lòng tôi như rơi xuống vực thẳm.

Vở hài kịch hôm nay, tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của cả nhà bọn họ.

Đúng là một lũ ma quỷ muốn ăn tươi nuốt sống người khác!

Điện thoại rung không ngừng, tôi cúi đầu nhìn là tin nhắn từ cha: 【Bảo bối, chẳng phải trước đây Văn Viễn từng gây xích mích với cảnh sát sao? Hôm nay cha đã mời cả cục trưởng tới đây rồi.】

Thấy vậy, tôi không nhịn được mà bật cười lạnh.

Thẩm Thanh Thanh lúc này đang thân mật khoác tay mẹ Hứa Văn Viễn, làm ra vẻ đáng thương mà khóc lóc: “Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con!”

“Con đã sinh con trai cho nhà họ Hứa rồi, là lập đại công mà!”

“Cái con tiện nhân kia muốn giết con, chính là muốn nhà họ Hứa tuyệt hậu đó!”

Nghe cô ta cứ một câu “trưởng tử”, hai câu “trưởng tử”, cứ như trong nhà sắp có ngai vàng để thừa kế vậy.

Thẩm Thanh Thanh vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục nói:
“Gả vào nhà họ, thì phải nghe lời nhà họ! Dựa vào đâu mà cô ta không giao tài sản ra chứ?”

“Cô ta nhìn lại bản thân mình đi, nếu không có chút tiền thối nát đó, Văn Viễn có thèm nhìn cô ta không? Đến xách giày cho anh ấy còn không xứng!”

“Nếu hôm nay Văn Viễn thật sự cưới cô ta, sau này mẹ còn sống yên ổn được à? Mẹ đừng bênh cô ta nữa!”

Nghe cô ta nói không biết ngượng như vậy, tôi suýt nữa bật cười vì tức giận.

Bọn họ quên rồi sao? Hứa Văn Viễn có ngày hôm nay là nhờ tôi vung tiền nâng đỡ!

Nếu không có tôi, ai thèm để mắt đến anh ta chứ?

Lúc đầu tôi chọn anh ta, là vì anh ta xuất thân không tốt nhưng gia đình lại mộc mạc hiền lành.

Giờ mới biết, tất cả chỉ là đóng kịch cho tôi xem!
Một gã “phượng hoàng trồi lên từ bùn” mà cũng dám mơ tưởng đến sản nghiệp nhà tôi!

Lúc này mẹ của Hứa Văn Viễn vỗ về tay Thẩm Thanh Thanh, rồi trịnh trọng nói với cảnh sát:
“Hôm đó đúng là tôi đã nhìn thấy con bé!”

“Nó nói muốn giết cháu trai tôi, như vậy mới có thể chiếm đoạt con trai tôi!”

“Nó còn nói, nó có tiền, cái gì cũng có thể che giấu được, không sợ giết người!”


@徐君

Hàng xóm sơ ý bị kẹt ngoài ban công, cầu cứu tôi.Tôi đang bụng bầu to, chạy lên chạy xuống, gọi người của khu quản lý đế...
05/05/2025

Hàng xóm sơ ý bị kẹt ngoài ban công, cầu cứu tôi.

Tôi đang bụng bầu to, chạy lên chạy xuống, gọi người của khu quản lý đến mở cửa.

Vậy mà vừa thấy tôi, cô ta chẳng những không cảm ơn, còn tức giận mắng:
“Cô làm gì mà không lập tức tới cứu tôi? Không nghe thấy con tôi khóc đến mức nào sao?”

“Nếu nó khóc đến sinh bệnh, thì cả đời này cô cũng không đủ mà đền đâu!”

Không ngờ lời này lại ứng nghiệm.

Từ một bài toán đơn giản không giải được, đến việc được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, tất cả mọi lỗi lầm, cô ta đều đổ lên đầu tôi.

Tôi bị quấy rối đến mức không chịu nổi, định chuyển nhà, thì cô ta nửa đêm xông vào nhà tôi, chặn cửa rồi phóng hỏa, thiêu chết cả tôi lẫn đứa con còn chưa chào đời trong bụng.

“Đều tại cô! Nếu cô không tới trễ, con tôi làm sao bị bệnh?! Dựa vào đâu cô và con cô còn được sống yên lành chứ?!”

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày mà cô ta gào thét cầu cứu tôi.

1
“Cứu mạng với! Tôi bị kẹt ngoài ban công rồi!”
“Có ai không? Ai đó cứu tôi với! Con tôi cứ khóc mãi, trời ơi cứu tôi với!”

Tiếng kêu cứu quen thuộc vang lên, tôi giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ khủng khiếp.

Ngay vừa rồi thôi, tôi cũng từng gào thét cầu cứu như thế, nhưng ngoài tiếng cười điên dại của hàng xóm bên ngoài, tôi chẳng nhận được gì.

Cô ta cười như điên:
“Đáng đời! Để cô cũng nếm thử cảm giác trời chẳng thấu, đất chẳng nghe là thế nào!”

“Nếu không phải tại cô, con tôi làm sao bị thiểu năng trí tuệ! Nếu không phải cô dây dưa lề mề, sao con tôi lại mắc chứng tự kỷ chứ! Cô hủy cả đời nó rồi! Tôi hận cô! Cả nhà cô đều đáng chết!”

“Con tôi đã bị cô hại đến thê thảm, thì các người cũng đừng mơ sống tốt đẹp!”

Cảm giác bỏng rát trên da còn chưa tan, cái lạnh trong giấc mơ như bủa vây toàn thân khiến tôi run rẩy không ngừng.

Mà tất cả chỉ vì… tôi đã tốt bụng đi mở cửa giúp cô ta.

Kiếp trước, tôi vừa tan làm, định ra ban công nghỉ một lát thì nghe thấy tiếng cầu cứu đau thấu tim gan từ nhà trên.

Tôi hỏi chuyện gì xảy ra.

Cô ta nói quên mang điện thoại, vô tình tự nhốt mình ngoài ban công, còn con nhỏ ở trong nhà không thấy mẹ thì gào khóc, thậm chí đập đầu vào cửa kính.

Tôi lúc đó cũng đang mang bầu, nghe mà xót xa.

“Làm ơn mở cửa giúp tôi, tôi nói cho cô mật khẩu nhà tôi!”

Cô ta suýt khóc, tiếng khóc của con nhỏ vọng ra khiến tôi sốt ruột.

Tôi xác nhận xong thì lập tức chạy lên, thử mật khẩu mấy lần đều không đúng.

Lại phải đi tìm nhân viên khu quản lý, đúng giờ tan tầm, chờ thang máy cực kỳ lâu.

Mất nửa tiếng, người quản lý mới lên mở được cửa.

Tôi tưởng ít nhất cũng nhận được một câu cảm ơn, không ngờ vừa thấy tôi, cô ta đã chất vấn:
“Tôi đếm rồi, đúng 1836 giây! Cô không hề lập tức đi gọi quản lý, mật khẩu đúng mà cô còn bảo sai! Cô cố ý bắt tôi chờ! Không nghe thấy con tôi khóc sao? Cô cố tình trả thù tôi!”

“Cô là đàn bà độc ác! Ghen tị vì tôi sinh con trai còn cô thì không phải à?”

“Tôi nói cho cô biết, nếu con tôi vì chuyện này mà bị di chứng gì, đời cô cũng không đủ để đền! Tôi sẽ kiện đến cùng!”

Kết quả như cô ta mong, con cô ta bị chẩn đoán tự kỷ nặng.

Cô ta không cam lòng, ngày nào cũng đến gây sự, tôi chịu không nổi, định chuyển nhà, nhưng hôm trước ngày dọn đi, bị cô ta phát hiện.

Cô ta xông vào nhà, phóng hỏa giết tôi và con tôi còn trong bụng.

Lúc đó chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày dự sinh.

Tôi và đứa trẻ cùng chết, chồng tôi do đi công tác nên thoát nạn.

Ký ức quay về, tiếng kêu cứu của cô ta như từng nhát dao đâm thẳng vào tai tôi.

Tôi nhận ra mình đã trọng sinh – quay về đúng ngày hôm ấy.

Tôi quay người vào phòng, lấy tai nghe, đóng cửa ban công, nằm lên sofa xem phim ăn vặt.
Gì cơ, tầng trên có tiếng động? Chắc là chuột cắn mèo thôi.

Ai thích cứu thì cứu, tôi không nghe thấy, cũng chẳng liên quan đến tôi.

2
Chung cư này là khu cũ, người ở không nhiều, lại gần đường nên hơi ồn, chừng nào có người nghe thấy cô ta thì chưa biết.

Năm phút trôi qua, Lâm Khả Nhi khàn cả giọng, thấy đèn nhà tôi sáng thì còn gọi thêm hai tiếng.
Tôi không để ý.

Cô ta chuyển hướng, bật cái máy xay thịt siêu to từ thời tổ tiên để gây chú ý.

U… u… u…

Tôi xoa trán, nhịn không lao lên gõ cửa.

Con trong bụng cũng bắt đầu quẫy, tôi đắp chăn nhỏ lên, nhẹ nhàng dỗ:
“Bé yêu đừng sợ, mẹ ở đây.”

Kiếp này, mẹ nhất định sẽ tránh xa hàng xóm ác độc, bảo vệ con.

Trước đó, tôi từng vì cái máy này mà nhiều lần khiếu nại lên quản lý, cũng từ đó xích mích với cô ta.

Mỗi lần, Lâm Khả Nhi đều khéo miệng chối bay chối biến, còn vu ngược lại tôi:
“Ngày nào cũng đập cửa mạnh thế, định bạo hành à?”

Thật ra tôi nhẹ nhàng lắm, là bà bầu mà, có sức đâu.

Giờ cô ta biết bật máy xay thì tôi sẽ báo quản lý, rồi sẽ có người lên cứu, nên cứ thế mà làm càn.
Nằm mơ đi!

“Tối rảnh không? Ra tôi mời ăn nhé!”

“Rảnh chứ, ba phút nữa tới nhà cậu!”

Tôi thay đồ, hẹn bạn đi ăn ở khu phố gần đó.

Ăn uống no say xong mới lững thững trở về, vừa lúc thấy đội cứu hỏa đến, cô ta và con nằm cáng được đưa ra.

Nghe nói bị nhốt lâu, lại đúng mùa hè, mất nước nghiêm trọng phải cấp cứu.

Cô ta vẫn còn tỉnh, sùi bọt mép mà vẫn liếc tôi đầy oán hận.

Lẩm bẩm gì đó, tôi giả bộ không nghe, định lướt qua thì cô ta đột nhiên ngồi dậy, chỉ tay:
“Tống Vãn Vãn! Nhà cô đèn sáng, rõ ràng có người, tôi bị kẹt ngoài ban công, cô nghe thấy mà không cứu!”

Một câu đó khiến mọi ánh mắt đổ dồn về tôi.

Kiếp trước, cô ta cũng từng vu oan như thế, tung tin khắp khu tôi muốn hại cô ta, khiến ai cũng xa lánh tôi.

Tôi từng gần như suy sụp.

May mà kiếp này tôi đã chuẩn bị trước.

Tôi vô tội phẩy tay:
“Hàng xóm ơi, nói vậy là không đúng rồi nha. Tôi vừa đi ăn với bạn về, không tin tôi gọi bạn chứng minh liền. À, đèn nhà tôi là quên tắt đấy, cô tưởng tôi có nhà à?”

“Giờ cô bệnh nặng như vậy, nên ưu tiên đi viện trước.”

“Mà cô cũng thật lạ, sao ai cũng không phát hiện ra cô nhỉ? Chắc là… nghiệp tụ lại rồi?”

“Cô—!”

Lâm Khả Nhi giận đến nỗi răng nghiến ken két, ánh mắt như muốn xé xác tôi.

Cô ta đành nuốt giận:
“Thôi, đi bệnh viện đã, con tôi còn ở đây, tôi tạm tha cho cô.”

3
Ngày đầu tiên không có hàng xóm, ba chữ: sướng – muốn – xỉu!

Nhưng chưa được lâu, hôm sau Lâm Khả Nhi đã bế con xuất viện.

Vừa vào chung cư là rẽ vào phòng quản lý.

Rồi lại qua gõ cửa nhà tôi rầm rầm.

Tôi không mở, hỏi vọng ra:
“Ai đấy?”

Qua mắt mèo, thấy cô ta nén giận:
“Là tôi. Tôi xem camera rồi, cô về nhà lúc 5:50, nhưng tới 6:30 mới ra ngoài. Có nghĩa là lúc tôi gào khóc, cô ở trong nhà!”

Biết ngay cô ta sẽ làm trò này.

“Tôi về thì đau đầu nằm ngủ, đỡ rồi mới ra ăn. Cô có chứng cứ tôi nghe thấy không? Mà cho dù có, tôi là bà bầu, sức yếu, cứu bằng gì?”

“Không tin thì báo công an đi.”

Cô ta cười nhạt:
“Ngày thường tôi đi mạnh chút cô cũng báo quản lý, giờ máy xay to vậy mà bảo không nghe thấy?”

“Cô cũng sắp làm mẹ, nghe thấy trẻ con khóc mà làm ngơ, nếu xảy ra chuyện cô chịu nổi không? Cô quá ích kỷ rồi đấy!”

Tôi cũng không nhịn nữa:
“Thì ra cô biết máy xay ồn ào hả? Vậy còn xay ở ban công làm gì? Không sợ con mình bị ồn ào à?”

“Ai mới là người ích kỷ?”

“Nếu cô đối xử tốt với mọi người hơn, không sống như điên, tưởng sinh được con trai là cả thiên hạ phải phục vụ thì có đến nỗi bị kẹt lâu vậy không?”

Cô ta bị vạch trần, nghẹn lời.

Một lúc mới nói:
“Con tôi là bảo bối tuyệt vời!”

Tôi cũng bức xúc:
Kiếp trước, tôi khó ngủ cuối thai kỳ, từng nhiều lần nhờ cô ta hạn chế ồn, mà cô ta cứ nghĩ tôi gây chuyện, nửa đêm còn cố tình làm ồn, mở nhạc, giặt giũ.

Người hàng xóm bên cạnh là y tá, cũng từng bị làm phiền tới mức đến tận nơi phản ánh, cô ta còn giả vờ ngáp.

Cuối cùng quản lý phải can thiệp.

Tôi thậm chí ngỏ ý mua đồ cách âm, cô ta lại nghĩ tôi khinh thường.

“Có tí tiền tưởng giỏi à?!”

“Nhà tôi yên tĩnh lắm, cô đừng tới nữa, chúng tôi không hoan nghênh cô.”

Sau đó, cô ta vào nhóm cư dân chửi bới tôi:
“Toàn cô than ồn, chắc cô im lặng lắm nhỉ.”
“Có người bệnh thần kinh, cả ngày đi kiếm chuyện!”

Chuyện cô ta ai cũng biết, nhiều người phản bác, cô ta tức quá rời nhóm.

“Tôi không cãi nổi cả trăm cái miệng của mấy người!”

Tôi lắc đầu. Ngoài kia, cô ta lại la lối, con cũng khóc theo.

Thấy tôi chẳng động lòng, cô ta nhìn tôi như sói hoang:
“Chờ đấy! Rồi cô sẽ gặp quả báo!”

Quả báo hay không chưa biết, chỉ biết con cô ta sắp được chẩn đoán tự kỷ cấp độ 3.

Nhớ lại ánh mắt kia, tôi rùng mình.

Kẻ không biết tự soi lại chính mình, kiểu gì cũng tìm cớ đổ lỗi.

….

@星星落枝头

Address

Duey

0903837333

Telephone

+84905050505

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tiện ích và đời sống posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Tiện ích và đời sống:

Shortcuts

  • Address
  • Telephone
  • Alerts
  • Contact The Business
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Convenience Store?

Share